Chương 87: Mèo Xuất Hiện (1)

[Dịch] Mù Lòa Tróc Đao Nhân: Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công

Kim Nhật Vấn Đạo

5.217 chữ

05-04-2025

Tả Việt đi phía trước dẫn đường, Trác Thanh Phong thì nhỏ giọng giới thiệu với Cố Mạch và Cố Sơ Đông: "Tả Việt là đại đệ tử của chưởng môn Triệu Tòng Võ của Đông Sơn Kiếm Phái, cũng là người kế nhiệm chức chưởng môn Đông Sơn Kiếm Phái. Nay Triệu Tòng Võ đã ngoài bảy mươi tuổi, chuyện trong môn phái gần như không còn quản nữa, đều do Tả Việt phụ trách.

Tả Việt này võ công không dưới ta, tính cách cũng rất tốt, khiêm tốn lễ độ, rất được kính trọng trong môn phái, cũng có tiếng hiệp nghĩa trên giang hồ. Có thể nói, vị trí chưởng môn tương lai của hắn là không thể lay chuyển."

Cố Mạch khẽ gật đầu.

Tuy vừa rồi chỉ trò chuyện đơn giản vài câu với Tả Việt, nhưng đối phương quả thực cho hắn cảm giác rất dễ chịu, ôn hòa khiêm tốn, ung dung tao nhã.

Dưới sự dẫn dắt của Tả Việt,

mấy người họ rất nhanh đã đến lưng chừng Đông Nhạc Sơn, tiến vào sơn môn Đông Sơn Kiếm Phái.

Sơn môn Đông Sơn Kiếm Phái rất bề thế, sân luyện võ vô cùng rộng lớn, hai bên cờ xí tung bay, thêu biểu tượng của kiếm phái, lay động theo gió, kêu phần phật.

Phía chính diện là một tòa đại điện hùng vĩ sừng sững, mái ngói lưu ly lấp lánh ánh ngũ sắc dưới mặt trời, trên đầu mái cong vút chạm trổ hoa văn hình kiếm tinh xảo, sống động như thật. Quảng trường người qua kẻ lại, khắp nơi vang lên tiếng hô hào, trên mấy lôi đài đều có người đang tỷ võ luận bàn.

Tả Việt quả thực rất được lòng người, trên đường đi, rất nhiều người chủ động chào hỏi hắn, không chỉ người của Đông Sơn Kiếm Phái, mà ngay cả đệ tử ba phái còn lại trong Tứ Phương Kiếm Phái cũng rất nhiệt tình với Tả Việt.

Không lâu sau,

mấy người liền đến bên ngoài một tòa đại điện. Tả Việt bảo mấy người Trác Thanh Phong chờ một lát, hắn vào trong thông báo. Không bao lâu sau, Tả Việt đi ra, nói: “Trác đại nhân, Cố đại hiệp, Cố nữ hiệp, gia sư mời vào!”

Ngay sau đó, mấy người tiến vào đại điện, lại đi qua hai cánh cửa, đến một gian phòng trong tiểu viện. Bên trong có một lão giả đang tĩnh tọa, gương mặt thanh mảnh quắc thước, nếp nhăn hằn sâu như khe rãnh, nhưng khó che được vẻ sâu sắc và tinh anh trong đôi mắt, ánh mắt ôn hòa bình lặng, râu tóc bạc trắng, râu dài bay theo gió, càng thêm mấy phần khí thái xuất trần. Người này chính là chưởng môn Triệu Tòng Võ của Đông Sơn Kiếm Phái.

Trác Thanh Phong vừa vào cửa đã nói rất tùy ý: “Triệu lão tiền bối, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa nhỉ! Bây giờ một bữa còn ăn được mấy bát cơm không?”

"Ngươi tiểu tử này, đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa đứng đắn gì cả!" Triệu Tòng Võ khẽ cười nói: "Ngồi đi, thật khó có lúc ngươi còn nhớ đến thăm lão già này." Vừa nói, Triệu Tòng Võ lại liếc sang Cố Mạch và Cố Sơ Đông, tiếp lời: "Hai vị tiểu hữu cũng ngồi đi... Ủa..."

Triệu Tòng Võ bỗng kinh ngạc thốt lên một tiếng "Ồ", ánh mắt từ trên xuống dưới dò xét Cố Mạch một lượt, rồi chậm rãi nói: "Tiểu hữu, ngươi sư thừa môn phái nào, là đệ tử của vị cao nhân nào vậy? Tuổi còn trẻ mà công lực đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, thật là kinh người, thật là kinh người!"

Cố Mạch còn chưa kịp nói, Trác Thanh Phong đã nói đỡ: “Triệu lão tiền bối, đây là bằng hữu của ta, tên Cố Mạch, là một tán tu giang hồ, võ công gia truyền, nói ra ngài cũng không biết đâu.”

Cố Mạch chắp tay hành lễ với Triệu Tòng Võ, nói: “Vãn bối Cố Mạch, bái kiến tiền bối.”

“Được, được, được,” Triệu Tòng Võ cũng không hỏi thêm, cười ha hả nói: “Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng lợi hại. Haiz, ban đầu ta còn tưởng tiểu tử Trác Thanh Phong ngươi thiên phú không tệ, có thể làm nên chuyện, kết quả bao năm trôi qua vẫn chẳng tiến bộ gì, đang yên đang lành lại chạy vào Lục Phiến Môn làm gì, thật lãng phí.”

Trác Thanh Phong cười gượng.

Triệu Tòng Võ lại nói: “Nói đi, ta không tin tiểu tử ngươi thật lòng đến thăm ta đâu, đang điều tra án phải không? Cần ta giúp gì, hay là vụ án điều tra được có liên quan đến Đông Sơn Kiếm Phái của ta?”

Trác Thanh Phong khẽ gật đầu, nói: “Triệu lão tiền bối, Toàn Phong Phất Liễu Kiếm của Đông Sơn Kiếm Phái các vị, có bao nhiêu người luyện thành?”

“Vậy thì nhiều lắm.” Triệu Tòng Võ nói: “Tuy đây là tuyệt kỹ trong môn, nhưng đệ tử dưới trướng ta đều có tu luyện, người luyện thành cũng phải ba đến năm mươi người.”

Trác Thanh Phong lại hỏi: “Hôm qua có bao nhiêu người không ở trong môn?”

Triệu Tòng Võ lắc đầu, nói: “Ta đã không quản sự vụ nữa rồi, chuyện này ngươi hỏi ta thật sự không biết.”

Tả Việt chắp tay nói: “Khoảng hơn mười người, có mấy vị sư đệ đi thu mua vật tư, mấy vị đi đón khách.”

Trác Thanh Phong tiếp tục hỏi: “Hôm qua có ai đến huyện thành Phòng Huyện không?”

Tả Việt nói: “Vậy cũng có gần mười người. Những người đi thu mua vật tư đều đến huyện thành Phòng Huyện, người đi đón khách cũng có mấy người đi ngang qua huyện thành Phòng Huyện.”

Trác Thanh Phong tiếp tục hỏi: “Hiện giờ tất cả đã về sơn môn chưa?”

Tả Việt nói: “Còn mấy người chưa về, nhưng tối nay đều sẽ về, ngày mai là Tứ Phái Hội Võ rồi.”

“Vậy phiền Tả huynh dẫn ta đi gặp từng người một.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ngay bây giờ.”

...

Trác Thanh Phong vội vã đi điều tra án, Cố Mạch mắt không tiện nhìn, không cần thiết phải đi theo, nên được sắp xếp đi nghỉ ngơi. Cố Mạch cũng quả thực có ý đó, để nhanh chóng đến Đông Sơn Kiếm Phái, đêm qua họ đã đi suốt đêm, gần như không nghỉ ngơi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!